2

19.7.15

THƠ - CHỐN XƯA CÒN ÐÓ

CHỐN XƯA CÒN ÐÓ

Lang thang đưa bước bên rừng vắng
Chỉ thấy lá vàng lả tả rơi

Ðã bao Thu đến rồi Thu đến
Bóng dáng người xưa vẫn mù khơi

Hạt mưa ve vuốt từng khe lá
Hôn nhẹ nỗi buồn đôi mắt Thu
Thời gian sương gió mòn sỏi đá
Phai nhạt tuổi hồng bạc lời ru

Chiều nay thả hồn về chốn cũ
Nơi có người xưa ngẩn ngơ trông
Con đò năm ấy rời xa bến
Ðể lại bên sông giọt lệ lòng

Ðàn lên cung phiếm chờ thương nhớ
Ðể nốt trầm rơi buốt lòng đau
Từng cơn mưa rớt quanh đời vắng
Ngơ ngẩn hồn sầu vương tiếng thơ

Bao năm chờ đợi nghe hồn đắng
Men tình vẫn ngọt chẳng hề phai
Chốn xưa còn đó theo mưa nắng
Thầm khắc đáy lòng gọi tên Ai!

PT
19.07.2015